Đọc bài thơ này của nhà thơ Trần Mạnh Hảo về bậc kỳ tài Nguyễn Trãi (Ức Trai) mà xót thương ông vô cùng trong vụ án Lệ Chi Viên.
Nguyễn Trãi là hậu duệ cuối của nhà Trần còn sống sót do gia đình ông là thông gia với nhà Hồ Quý Ly (Nhà Hồ sau khi lên ngôi đã giết hết hoàng gia nhà Trần còn sót lại). Nhà Hồ sau đó bị sụp đổ và đất nước bị đô hộ bởi nhà Minh, chấm dứt 500 năm tự chủ của nước Đại Việt.
Nguyễn Trãi đến với Lê Lợi lúc Lê Lợi còn chưa có gì ở Lũng Nhai và từng bước đưa Lê Lợi lên đỉnh cao của quyền lực sau chỉ 10 năm! Có thể nói, không có Nguyễn Trãi làm quân sư, lịch sử có thể sẽ không biết Lê Lợi là ai bởi vì lúc bấy giờ rất nhiều nghĩa quân địa phương cũng nổi dậy chống nhà Minh nhưng đều bị đánh bại dễ dàng. Nguyễn Trãi giỏi tới mức mà nhiều trận đánh, ông đã không cần dùng binh thì tướng giặc đã lối loạn tinh thần khi đọc thơ của ông.
Vậy mà, một người dăm lần từ quan về ở ẩn sau đó vì nhà Lê quá bè phái và nhiều gian thần cũng không khiến ông tránh được tai hoạ. Quả đúng khi nói "chữ tài đi với chữ tai một vần". Cuộc đời của ông khép lại bằng một bi kịch tru di tam tộc (giết cả ba đời).
Cái chết đầy oan khiên của ông không khỏi khiến người ta bùi ngùi thương cảm.
Ce Phan
=========
ĐÊM RƯỢU ỨC TRAI
Thơ Trần Mạnh Hảo
Đêm đầy như ly rượu
Rót từ thời Ức Trai
Ly rượu trong veo sao chói đỏ
Ly của ta mà rượu người xưa
Đêm Nam Quan cụng ly vào núi đá
Đất dưới chân là bóng cha già
Mưa phùn hay roi vọt
Hơi rượu từ mắt ta
Gió bấc chảy như máu
Cuốn mất người mang gông
Đôi tay tự nắm chặt đầu tóc
Nhấc mình lên không được
Giọt rượu chui vào hạt nếp
Hạt nếp núp trong bùn
Bùn ngầu trong xương thịt
Vầng trăng mười năm câm
Lam Sơn mài gươm trong bụng
Đốt lửa lên làm rượu uống
Cuốn binh thư lật hết lá rừng sâu
Một đêm uống cạn thác bạc đầu
Ly rượu Bình Ngô đại cáo
Mười năm cặn đáy ly đâu ?
Côn Sơn trăng ẩn trong bẩu rượu
Rót chửa đầy ly rượu đã rằm
Một mình mời bóng uống
Nhìn mỗi ngôi sao thấy một chiếc dằm
Đâm vào mắt cay ly rượu
Buốt lòng người sáu trăm năm
Ly rượu Lê Chi viên
Uống đến giờ còn đứt ruột
Kìa tia mắt thiên tài
Cuộc đời làm sao chịu được
Trời đất không đủ chỗ chứa Ức Trai
Ly rượu suông đời hất đổ
Đáy ly còn máu đỏ hoài
Trăng thượng tuần như ly vỡ
Rượu xưa tràn đêm nay…
Sài Gòn 7- 1981
T.M.H.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét